Chỉ vì một bức ảnh họp lớp mà gia đình tôi tan vỡ.
Tôi không thể ngờ rằng buổi họp lớp hôm đó lại dẫn đến một chuỗi sự kiện đầy rắc rối. Ban đầu, tôi chỉ muốn gặp lại những người bạn cũ, chia sẻ về quá khứ và tận hưởng một buổi tối vui vẻ. Nhưng cuộc đời lại có những bất ngờ không mong muốn.
Khi bước vào nhà hàng, ánh mắt tôi ngay lập tức dừng lại ở một người. Đó chính là cô ấy, người yêu cũ mà tôi từng yêu say đắm trong những năm tháng ngông cuồng. Tôi không cảm thấy đau đớn hay nhớ nhung, chỉ có chút hoài niệm. Tôi gật đầu chào, tưởng rằng chỉ vậy thôi.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong buổi tiệc, và những câu chuyện cũ được nhắc lại. “Nhìn đi, có vẻ như chúng ta chẳng thay đổi gì nhiều!” cô ấy nói, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt. Tôi chỉ cười lại, không nghĩ nhiều về điều đó. Bạn bè bắt đầu trêu chọc, nhưng tôi không bận tâm.
Sau bữa tiệc, cô ấy bất ngờ hỏi: “Lâu rồi không gặp, đi uống cà phê đi”. Không có gì nghi ngờ, tôi đồng ý. Chúng tôi từng yêu nhau rồi chia tay nhẹ nhàng, tôi nghĩ không có gì nguy hiểm ở đây.
Quán cà phê hôm ấy rất vắng vẻ, ánh đèn vàng làm cho không khí thêm phần ấm áp nhưng cũng có chút u ám. Cô ấy bắt đầu kể về cuộc sống hiện tại: “Cuộc hôn nhân của tôi đã tan vỡ, công việc thì áp lực…”. Tôi lắng nghe, không thể hiện sự thương hại. “Đời sống gia đình của tôi vẫn ổn”, tôi nói với hy vọng duy trì khoảng cách an toàn giữa chúng tôi.
Tuy nhiên, tình huống diễn biến không như tôi suy nghĩ. Ở bàn bên cạnh, một người quen của lớp đang chăm chú nhìn. Tôi không hề để ý, vì tôi tin rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi hoàn toàn trong sáng. Ngày hôm sau, mọi chuyện bùng nổ.
Những bức ảnh chúng tôi ngồi cà phê được đăng lên mạng xã hội, kèm theo những tiêu đề giật gân: “Ngoại tình sau lưng vợ”, “Tình cũ không rủ cũng đến”. Những lời bình luận gây tổn thương như những nhát dao sắc bén. Vợ tôi thấy bài viết, khuôn mặt cô ấy trắng bệch, “Vậy ra anh lừa dối tôi bao lâu nay?”.
Tôi cố giảng giải, nhưng lòng tin đã mất đi, mọi lời nói trở nên vô nghĩa. Cô ấy thu dọn đồ đạc và cùng con rời đi mà không nhìn tôi một lần. Cánh cửa khép lại như đập vào trái tim tôi, làm tôi cảm thấy như bị nghiền nát.
Tôi liền tìm kiếm những người trong nhóm để yêu cầu xóa bài viết. Nhưng những phản ứng trái chiều khiến tôi thất vọng. “Chuyện đã xảy ra rồi, xóa cũng không kịp”, một người nói. Nỗi đau của tôi trở thành chủ đề bàn tán, và hạnh phúc gia đình tôi chìm trong sự thương hại và sự tò mò của thiên hạ.
Tôi đã đến gặp người đăng bài viết, nhưng anh ta chỉ cười và nói: “Tôi chỉ đùa vui thôi”. Cơn giận trào lên trong tôi, nhưng tôi chỉ đứng lạnh lùng nhìn anh ta, cảm giác giống như một con thú bị giam cầm bởi lương tâm.
Trở về nhà, mọi thứ trở nên trống trải. Tôi nhìn bàn học của con, đôi dép nhỏ và bình sữa đầy an yên. Sự thất vọng như một cơn bão trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy bất lực. Những suy nghĩ ấy lại cuốn tôi trở lại thời điểm quyết định khi nhận lời đến quán cà phê.
Một đêm dài trôi qua mà không có giấc ngủ. Tôi gọi cho vợ, nhưng cô ấy không bắt máy. Ngày hôm sau, khi chúng tôi gặp nhau, tôi hiểu rằng không còn gì để cứu vãn. “Chúng ta ly hôn”, câu nói của cô ấy như một nhát dao cắt đứt mọi hy vọng.
Giờ đây, tôi vẫn sống với dấu ấn của buổi cà phê đó, cảm giác tội đồ dù bản thân không làm gì sai. Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng sự trong sạch và lòng tốt sẽ bảo vệ được tôi trước sự ác ý của xã hội. Nếu hôm đó tôi từ chối lời mời, liệu mọi chuyện có khác không? Hay bi kịch đã đến bằng nhiều cách khác?
Thật khó để nhìn nhận bản thân trong bối cảnh ấy. Mọi người nghe xong câu chuyện của tôi, họ sẽ nghĩ rằng tôi đã sai ở đâu? Sai khi gặp lại người yêu cũ hay chính là sai khi quá tin vào sự trong sạch?
Mọi người sẽ hành động thế nào trong tình huống như vậy? Tôi thực sự khao khát sự bênh vực từ những người khác. Mỗi câu trả lời có thể giúp tôi tìm thấy chút gì đó còn sót lại trong tâm hồn đã tổn thương này. Luật pháp có thể không thể giúp ích cho cảm xúc, nhưng ít nhất, tôi hy vọng rằng xã hội sẽ nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng liệu chúng ta có thể học hỏi từ những sai lầm của mình không? Bài học này không chỉ là của tôi, mà là của tất cả chúng ta, những người sống trong một thế giới phức tạp và đầy bất trắc.



