Dịch vụ luật sư - Tư vấn pháp luật

Đặt câu hỏi

Dịch vụ luật sư, tư vấn pháp luật

Mẹ bạn trai cho 200.000 đồng, tôi mang thai nhưng vẫn không đồng ý kết hôn

Mẹ bạn trai cho 200.000 đồng, tôi mang thai nhưng vẫn không đồng ý kết hôn
Mẹ bạn trai cho 200.000 đồng, tôi mang thai nhưng vẫn không đồng ý kết hôn

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình lại phải đối mặt với tình huống éo le như vậy. Là một cô gái từ tỉnh lẻ lên thành phố học, cuộc sống của tôi chỉ kín mít trong một căn phòng trọ nhỏ xíu, chỉ hơn 10 mét vuông. Tôi và Tùng — người yêu của tôi, đều đang học năm thứ ba đại học, tương lai đang rộng mở trước mắt.

Nhưng rồi, cuộc sống không phải ai cũng có thể dự tính trước. Do một chút sơ suất trong tình cảm, tôi bất ngờ phát hiện ra mình mang thai. Khi hay tin này, cảm xúc trong tôi rất phức tạp. Tôi sợ hãi vô cùng — sợ rằng bố mẹ sẽ thất vọng với tôi, sợ rằng xã hội sẽ xét nét, và hơn cả, tôi sợ rằng cuộc đời của mình sẽ rẽ sang một hướng khác không ai mong muốn.

Tùng nắm chặt tay tôi, ánh mắt kiên định, nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm. Em không đơn độc.” Lời hứa ấy từ anh đã giúp tôi vơi đi phần nào lo âu trong lòng, và tôi tin rằng chúng tôi có thể cùng nhau đối mặt với thử thách này.

Ngày tôi gặp mẹ của Tùng là một ngày trọng đại, nhưng cũng đầy lo sợ. Hồi hộp, tôi không thể ngừng đổ mồ hôi, tưởng tượng ra những hình ảnh mà tôi nghĩ bà sẽ nổi giận hoặc đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng khi gặp bà, câu chuyện lại đi theo chiều hướng khác.

“Chúng ta không cấm con yêu nhau, nhưng hai đứa còn trẻ, không cần làm đám cưới rườm rà,” bà nói, ánh mắt dịu lại. “Chỉ cần vài mâm cơm nhẹ để báo với họ hàng hai bên, rồi hai đứa về nhà tôi sống tạm.”

Khi bà nói: “Đợi khi sinh con cứng cáp rồi làm cũng không vội”, tôi cảm thấy lòng mình như rơi xuống vực sâu. Dù có phần nhẹ nhõm khi không bị cấm đoán, nhưng lời nói của bà lại rơi vào tâm trí tôi như một gợi ý rằng cuộc sống sắp tới sẽ chỉ là một sự tạm bợ.

Tôi chỉ biết ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt trong khi bà tiếp tục “thao thao bất tuyệt” về chuyện cưới hỏi, về trách nhiệm của hai đứa. Tôi cảm nhận được sự chua chát trong từng câu chữ. “Đây là chuyện ngoài ý muốn. Bé gái nếu như tôi có con sẽ không thể được nuông chiều giống như con trai bà.” Từng chữ, từng câu kéo những sợi dây tự trọng trong tôi ra khỏi lồng ngực.

“Người yêu của tôi có trách nhiệm trong chuyện này, tại sao anh ấy lại không lên tiếng?” Tôi cảm thấy mình như một vật thể lạ lội ngược dòng trong xã hội, và Tùng vẫn lặng lẽ như vậy. Điều tôi sợ nhất không phải là bị chỉ trích mà chính là cách mà bà coi chuyện cưới xin như một nghĩa vụ tạm bợ. Không cần rình rang mà sống như một người phụ thuộc, điều đó khiến tôi hoang mang về tương lai của chính mình.

“Mình có thực sự thuộc về nơi này không?” Tôi tự hỏi. Tôi xin phép đứng dậy, nhưng bà lại bảo tôi đừng “trẻ con” và phải nghĩ cho chồng tương lai. Điều đó khiến tôi cảm thấy như bị gắn bó vào một cái ách mà tôi không hề mong muốn.

Khi bà dúi vào tay tôi tờ 200.000 đồng và bảo tôi tự gọi taxi về, lòng tôi như bị xé nát. Không phải vì số tiền, mà chính là cách bà đối xử với tôi — như một đứa trẻ cần sự bố thí. Tôi không thấy được bất kỳ sự tôn trọng nào dành cho một người chuẩn bị sinh cháu nội cho bà.

Mọi suy nghĩ trong tôi như một cơn bão. Tôi không thể để con mình sinh ra và lớn lên trong sự thiếu tôn trọng như vậy. Tôi đứng dậy, cúi mặt, tự nhủ rằng mình không thể bước vào gia đình này bằng sự nhún nhường hay cam chịu. Từ giây phút đó, tôi biết tôi cần phải bảo vệ mình và con.

Quyết định ấy không dễ dàng, nhưng một khi đã đưa ra, tôi biết mình sẽ kiên định theo đuổi. Tôi nhận ra rằng, Tùng không thể và không nên gánh vác hết trọng trách này, mà bản thân tôi cũng cần tìm cho mình một hướng đi mới để giải phóng bản thân khỏi sự tổn thương.

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể tiếp tục như vậy,” tôi nghĩ, và rồi tôi chặn số điện thoại của Tùng, xóa mọi liên lạc. Một quyết định mạnh mẽ, và sau đó tôi đã chuyển phòng trọ ngay trong tuần đó, để không còn chút gì có thể níu kéo.

“Dù có thể phải tự mình đi hết chặng đường mang thai, sinh nở, nhưng ít nhất, tôi vẫn giữ lại được sự tự trọng của mình,” tôi lẩm bẩm. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết được rằng đứa trẻ trong bụng tôi không có lỗi. Tôi không sai khi bảo vệ con bằng tất cả những gì mà tôi có.

Tôi không bỏ cuộc, mà tôi đang lựa chọn cho bản thân một con đường mới. Tôi hy vọng sẽ là một người mẹ tốt, sống trong sự tôn trọng và bình yên. Đôi khi, từ chối một cánh cửa sai lầm lại chính là cách để dẫn mình đến những lối đi đúng đắn hơn trong cuộc đời.

Khi đã bảo vệ con bằng những gì mình tin tưởng, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giây phút đứng vững trên đôi chân của chính mình, hướng về một tương lai rực rỡ, tôi hiểu rõ rằng tôi không chỉ sống cho mình mà còn sống cho cả sinh linh bé bỏng đang hình thành trong bụng.

Cuộc sống không đơn giản, nhưng tôi tin mình đã lựa chọn đúng cho tương lai của con mình. Dù là những quyết định khó khăn phải đối mặt, tôi vẫn tin rằng mình sẽ luôn mạnh mẽ trong hành trình làm mẹ.

Nếu bạn đang gặp phải những khó khăn tương tự trong cuộc sống hôn nhân, tình yêu hay những định kiến xã hội, hãy đưa ra lựa chọn mà bạn nghĩ là đúng. Đừng ngần ngại liên hệ với những người có chuyên môn luật pháp tại Luật để tìm kiếm sự giúp đỡ và hỗ trợ. Được tư vấn pháp lý chính xác có thể giúp bạn tìm ra hướng đi tốt nhất cho tương lai của bản thân và gia đình. Hãy mạnh mẽ, bạn không đơn độc!

Chia sẻ:
{{ reviewsTotal }}{{ options.labels.singularReviewCountLabel }}
{{ reviewsTotal }}{{ options.labels.pluralReviewCountLabel }}
{{ options.labels.newReviewButton }}
{{ userData.canReview.message }}
Danh mục
Luật sư tư vấn miễn phí Legalzone